Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Đề nghị truy cập vào trang thay thế

Đề nghị truy cập vào trang thay thế


http://cuacaocap.blogspot.com/

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Thông báo ngừng bán tất cả các sản phẩm mang nhãn hiệu SMARTDOOR

Cty chúng tôi ngừng bán tất cả các sản phẩm mang nhãn hiệu SMARTDOOR.

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

Triều Tiên phóng tên lửa: Những cơ hội tình báo cho Mỹ


(Dân trí) - Mặc dù Mỹ và các đồng minh phản đối vụ phóng tên lửa dự kiến của Triều Tiên, nhưng họ cũng đang vội vã “chớp” lấy cơ hội hiếm hoi để đánh giá khả năng tấn công của Bình Nhưỡng bên ngoài lãnh thổ của nước này.

Một vụ phóng vệ tinh của Triều Tiên năm 2009.

Nếu Triều Tiên tiến hành vụ phóng, dự kiến diễn ra vào khoảng từ 12-16/4, Mỹ, Nhật và Hàn Quốc sẽ có nhiều thiết bị quân sự trong tay hơn bất kỳ thời điểm nào trước đó để lần theo đường đi của tên lửa và nếu cần sẽ bắn hạ nó.

Ngoài ra, họ sẽ phân tích mọi thứ từ vị trí rơi của các tầng của tên lửa đẩy, tới hình dạng của phần đầu tên lửa. Thông tin họ thu thập được có thể có ảnh hưởng lớn tới kế hoạch phòng thủ tại khu vực và các cuộc đàm phán vũ khí trong tương lai.

Các nhà hoạch định quân sự cũng muốn biết Triều Tiên đã tiến xa được đến đâu kể từ vụ phóng vệ tinh bất thành 3 năm trước. Trong khi đó, các nhà đàm phán vũ khí sẽ tìm hiểu xem tên lửa Triều Tiên phụ thuộc bao nhiêu vào công nghệ nước ngoài.

“Có rất nhiều thứ họ sẽ chờ đợi”, Narushige Michishita, chuyên gia về Triều Tiên tại Viện nghiên cứu chính sách sau đại học của Nhật cho biết. “Nếu Triều Tiên đưa được vệ tinh vào quỹ đạo, điều đó có nghĩa là họ có thể đưa bất kỳ vật thể nào tới bất kỳ nơi nào trên toàn cầu, đem lại cho họ những ứng dụng liên lục địa”.

Hơn nữa giới phân tích có thể nhanh chóng kiểm chứng xem Triều Tiên khẳng định vụ phóng vệ tinh của họ là mang mục đích hòa bình là thật hay giả. Qua hình ảnh, các chuyên gia có thể dễ dàng ước tính tỉ lệ khối của các tầng tên lửa, một cách đo hiệu suất của chúng, và sẽ nhanh chóng giải đáp tên lửa được thiết kế chỉ là để cho một vụ phóng vệ tinh hay là tên lửa tầm xa. Họ cũng sẽ theo dõi tên lửa đi tới đâu.

Triều Tiên cho biết họ sẽ phóng vệ tinh vào quỹ đạo vùng cực. “Các vùng tách” cho các tầng của tên lửa cho thấy nó sẽ đi về phía nam qua biển Hoa Đông và Thái Bình Dương, thay vì hướng đông như vụ phóng năm 2009, vụ phóng đã  đưa tên lửa bay thẳng qua đảo chính của Nhật Bản.

Điều đó có thể chứng tỏ Triều Tiên hiện đang thận trong hơn trước phản ứng của các nước láng giềng, mặc dù nước này đã cảnh báo các nước khác như Philippines có thể nằm trong đường bay của tên lửa. Song vụ phóng cũng có thể có những ứng dụng quân sự.

Nếu Triều Tiên định tấn công nước Mỹ, theo Michishita, tên lửa chắc chắn sẽ được phóng theo hướng bắc. Song Triều Tiên không thể tiến hành một vụ phóng như thế bởi nó sẽ làm Nga và Trung Quốc nổi giận vì hai nước này nằm dưới đường đi của tên lửa. Phóng tên lửa theo hướng nam có thể cung cấp những dữ liệu tương tự.

Trên thực tế để đạt được các tầng tách của tên lửa là cả một hành trình đầy khó khăn. Trong vụ phóng năm 2009, các tầng hầu như không tiến được vào vùng tách của chúng, cho thấy chúng có sức đấy thấp hơn dự kiến.

Tuy nhiên, các nhà phân tích nhấn mạnh nếu phóng thành công không có nghĩa là Triều Tiên có thể tiến hành được một vụ tấn công nhằm vào nước Mỹ.

Triều Tiên vẫn còn một chặng đường dài để thử nghiệm các công nghệ cần có để tên lửa quay trở lại – phần quan trọng để bắn tên lửa, mà các vụ phóng vệ tinh không yêu cầu.  Và mặc dù Triều Tiên được tin là có khả năng sản xuất vũ khí hạt nhân, nhưng nước này vẫn chưa có khả năng làm nhỏ chúng để đặt lên đầu đạn. Để làm được điều này sẽ cần phải có một cuộc thử nghiệm hạt nhân khác, điều Triều Tiên chưa làm từ năm 2009.

Bản thân tên lửa phóng lại là một vấn đề khác và tên lửa Triều Tiên đã có “lịch sử” thất bại.

Tên lửa Unha-3 dự kiến được sử dụng trong vụ phóng tới được tin là bản cải tiến của tên lửa đạn đạo tầm xa Taepodong-2, là sự tổng hòa của thiết kế nội địa và thiết kế thời Liên Xô cũ và cũng có thể là của Iran.

Triều Tiên đã phóng tên lửa Taepodong-2 lần đầu tiên vào năm 2006 và nó đã phát nổ 40 giây sau khi được phóng đi. Trong lần phóng tiếp theo vào năm 2009, tên lửa đã rời bệ phóng và đã đi theo đúng đường đi đã định, song giới phân tích tin rằng tầng thứ 3 của nó đã không tách đúng cách, khiến tên lửa và vệ tinh nó mang theo rơi xuống Thái Bình dương.

Chưa thể sở hữu tên lửa vươn tới Mỹ

Mặc dù vậy, hai nhà vật lý David Wright và Theodore Postol thuộc Hiệp hội các nhà khoa học của Mỹ cho biết vụ phóng 2009 đã chứng tỏ bước tiến mới so với tên lửa Taepodong-1. Nếu được nâng cấp thành tên lửa đạn đạo, nó có thể cho Triều Tiên khả năng vươn tới Mỹ với đầu đạn nặng một tấn.

Trong phân tích về vụ phóng năm 2009, Wright và Postol đánh giá Triều Tiên phụ thuộc phần lớn vào linh kiện của nước ngoài, như Nga. Nếu dữ liệu của vụ phóng sắp tới xác nhận điều này, chương trình tên lửa của Bình Nhưỡng sẽ bị bó hẹp trong khả năng kiếm được các thiết bị mới từ nước ngoài.

Điều này cũng định hình cho các cuộc đàm phán tương lai. Nếu Triều Tiên hết những thiết bị mà họ cần, chắc chắn họ không thể tiến hành các cuộc thử tên lửa thường xuyên và có thể sẽ sẵn sàng đồng ý ngưng các vụ thử. Và như vậy việc cấm thêm nước này nhập khẩu sẽ phát huy tác dụng, nếu Triều Tiên không tự sản xuất được những gì họ cần.

Những gì các nhà phân tích tìm ra sẽ định hình cho kế hoạch an ninh khu vực trong những năm tới, như đã từng thấy trong vụ phóng vệ tinh đầu tiên của Triều Tiên vào năm 1998.

Mỹ và Nhật đã phản ứng với vụ phóng khi đó bằng việc đổ hàng tỉ đô la vào tấm lá chắn tên lửa đạn đạo tiên tiến nhất thế giới. Tấm lá chắn bao gồm một mạng lưới tên lửa đánh chặn SM-3 trên biển và tên lửa PAC-3 Patriot trên đất liền.

Nhật hiện đang triển khai các đơn vị PAC-3 trên Okinawa, gần đường đi của vụ phóng sắp tới. Okinawa cũng là nơi chiếm hơn một nửa trong tổng số 50.000 binh lính Mỹ đang đồn trú tại Nhật. Họ cũng đang triển khai các đơn vị PAC-3 ở Tokyo, dù nơi này nằm khá xa đường đi dự tính của tên lửa. Hàn Quốc cũng có những động thái tương tự, mặc dù nước này không làm vậy trong vụ phóng năm 2009.

Mỹ cũng sẽ theo dõi với thiết bị chưa có vào năm 2009: hệ thống radar X-Band trên biển (SBX), đã lên một tàu hải quân rời Chân Châu Cảng hồi cuối tháng trước.

Giới chức Mỹ cho biết hệ thống SBX mạnh tới mức nó có thể lần theo được đường đi của vật thể bé bằng quả bóng chày, bay từ cách đó 4.000km. Hơn nữa, nếu vệ tinh quân sự của Mỹ phát hiện thấy ánh sáng nhiệt lóe lên từ một vụ phóng tên lửa ở Triều Tiên, trong vòng một phút, các máy tính có thể lên kế hoạch cho một đường đạn và chia sẻ thông tin đó với Nhật.

Tokyo và Seoul cảnh báo họ sẽ dùng tên lửa đánh chặn nếu lãnh thổ của họ bị đe dọa, mặc dù nhiều khả năng trường hợp này không xảy ra. Không có một nước nào trên thế giới từng nhắm bắn một vụ phóng vệ tinh của các nước khác. Nếu không có gì bất thường, tên lửa Triều Tiên sẽ có đường bay hầu hết là trên vùng biển, chứ không phải vùng dân cư.

“Cho dù tên lửa có đến gần các đảo ở tây nam của chúng tôi hay không, nó cũng sẽ có những ứng dụng quan trọng cho các hệ thống phòng thủ tên lửa của chúng tôi và cách các hệ thống này nên được điều chỉnh trong tương lai”, Hiroyasu Akutsu, một chuyên gia cấp cao tại Viện nghiên cứu quốc phòng quốc gia, cơ quan phân tích của Bộ Quốc phòng Nhật cho biết.

Vũ Quý
Theo AP

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Vì sao Iran dám ngạo nghễ thách Mỹ?


(VnMedia) - Nhiều thập kỷ nay, người ta luôn tự hỏi, một đất nước bình thường như Iran có sức mạnh ngầm nào mà liên tục ngạo nghễ thách thức cả Mỹ - siêu cường số 1 thế giới và một loạt đồng minh hùng mạnh của nước này.

Iran – đối thủ đáng gờm của Mỹ

So về sức mạnh quân sự với Mỹ - cường quốc quân sự hàng đầu thế giới, Iran chắc chắn không thể sánh được. Tuy nhiên, các nhà phân tích tin rằng, Iran là một đối thủ thực sự đáng gờm của Mỹ. Nếu đánh Iran, Mỹ sẽ phải đối đầu với đối thủ mạnh nhất trong số những đối thủ mà nước này từng đối mặt trong vài thập kỷ qua.

Có thể nói, Iran là một trong số ít các quốc gia trong thế giới Hồi giáo có được thực lực quốc phòng thực sự đáng nể. Theo Global Fire Power - GFP, trang web đánh giá sức mạnh quân sự của các nước trên thế giới, Iran được xếp vị trí thứ 12 về sức mạnh quân sự, chỉ đứng sau những siêu cường quân sự như Mỹ, Nga, Trung Quốc, Ấn Độ...

Quân số chính thức của quân đội Iran là 545.000 người, quân dự bị 650.000 người, được chia làm 3 bộ phận bài bản gồm: Lục quân, Hải quân và Không quân.

Lục quân Iran là lực lượng hùng hậu nhất của quân đội Iran và là lớn nhất trong khu vực vùng Vịnh với số lượng vũ khí ấn tượng. Hiện Iran có khoảng 2.000 xe tăng và 500 thiết giáp với các loại tăng chủ yếu là T-72 và T- 72Z. Số còn lại là xe tăng MK3, MK5 hay M47, M48, M60 của Mỹ và Anh được nhập khẩu trước năm 1979. Bộ binh Iran còn sở hữu 5.000 súng cối và nhiều tên lửa mặt đất do chính Iran sản xuất theo khuôn mẫu tên lửa "Salyut" của Nga và loại TOW của Mỹ.

Hải quân Iran có 261 tàu chiến, 3 cảng chính, không có tàu sân bay, 3 tàu khu trục, 19 tàu ngầm, 5 tàu khu trục nhỏ... Tuy nhiên, sức mạnh của lực lượng này chủ yếu được dồn cho 3 chiếc tàu ngầm 877 EKM do Nga sản xuất, có thể sánh ngang với tàu ngầm Dolphin của Israel. Hải quân của Iran có thể tiến hành các hoạt động quân sự khá hiệu quả khi nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ của các dàn phóng tên lửa HY-2 Sikworm, YJ-2 (còn gọi là S-802) được bố trí dọc bờ biển.

Không lực của Iran có 1.030 máy bay, 357 trực thăng và 319 sân bay có thể hoạt động.

Tuy nhiên, đáng chú ý nhất là kho vũ khí tên lửa của Iran. Nước CH Hồi giáo sở hữu một loạt tên lửa đạn đạo Shahab-1, Shahab-1, Shahab-3... với tầm bắn từ 300km đến hàng nghìn km. Các chuyên gia ước tính, hiện tại Iran đang sở hữu những tên lửa có tầm xa nhất lên tới gần 2.500km. Với những tên lửa loại này, Iran có thừa khả năng để tấn công Israel và Châu Âu. Tuần trước, Phó Thủ tướng Israel Moshe Yaalon còn cho biết Iran đang tìm cách chế tạo một loại tên lửa có tầm bắn lên tới gần 10.000km, có thể tấn công đến tận nước Mỹ.

Tóm lại, Iran có sức mạnh quân sự đứng hàng đầu trong khu vực. Tuy về thực lực vũ khí, Iran còn thua kém xa so với Mỹ và phương Tây nhưng Iran có thừa khả năng để gây khó dễ lâu dài cho các cường quốc nếu họ định mạo hiểm tấn công nước CH Hồi giáo. Với một Libya yếu hơn nhiều so với Iran mà Mỹ và phương Tây còn phải mất nhiều tháng mới đánh bại thì cuộc chiến ở Iran với họ sẽ khó khăn hơn gấp nhiều lần, nhất là trong bối cảnh Mỹ còn đang mắc kẹt trong cuộc chiến ở Afghanistan và đang phải cắt giảm quy mô quân đội nhằm thắt chặt ngân sách quốc phòng.

Hơn nữa, Iran còn có lợi thế về vị trí địa lý. Máy bay và bộ binh các nước khó có thể đổ bộ vào Iran từ vịnh Ba Tư mà không phải hứng chịu  những tổn thất nghiêm trọng bởi lực lượng phòng ngự ven biển Iran rất giỏi, có đủ khả năng để đẩy lùi bất kỳ cuộc tấn công đầu tiên nào từ đường biển.

Việc giành quyền kiểm soát không phận của Iran cũng không hề dễ dàng bởi nước CH Hồi giáo sở hữu những hệ thống phòng không hiện đại và hiệu quả như Fateh-110, Shahab-2, Zubin, Zelzal…

Chưa hết, Iran còn có những đồng minh đáng gờm như phong trào Hamas ở Palestine và Hezbollah ở Lebanon. Đây là những lực lượng vốn coi Mỹ là “kẻ thù không đội trời chung” và có khả năng tiến hành những cuộc tấn công trả đũa có sức tàn phá lớn.

Sẽ là thiếu sót nếu không nhắc đến tinh thần dân tộc của người dân Iran. Hiện tại, người dân Iran có thể có sự chia rẽ, mâu thuẫn giữa các phe nhóm nhưng trước một kẻ thù chung là Mỹ, họ có thể đoàn kết lại, tạo thành một sức mạnh khó chống. Theo một cuộc thăm dò dư luận mới đây, người dân Iran cho biết, họ tin là đất nước họ có thể đánh bại cường quốc số 1 thế giới.

Hậu quả từ một cuộc tấn công Iran
Mặc dù rất khó chịu với chương trình hạt nhân của Iran nhưng phần lớn các chuyên gia tin rằng, Mỹ sẽ không dại gì tấn công Iran. Ngoài việc dè chừng sức mạnh quân sự của nước CH Hồi giáo, còn có rất nhiều lý do để Mỹ không dám đi nước cờ mạo hiểm là đánh Iran.

Tehran từng cảnh báo, sự đáp trả của họ đối với bất kỳ cuộc tấn công nào vào đất nước họ là vô cùng “đau đớn” và thảm khốc. Đây không phải là lời đe dọa suông. Iran có khả năng để đóng cửa Eo biển Hormuz – một trong những tuyến đường biển quan trọng hàng đầu thế giới trong một thời gian đủ dài để gây tổn thất cho thế giới. 1/3 nguồn cung cấp dầu mỏ cho thế giới đi qua đây. Thử tưởng tượng nếu tuyến đường này bị chặn đứng thì thế giới sẽ phải đối mặt với hậu quả như thế nào khi bị mất 1/3 nguồn cung cấp dầu mỏ.

Không chỉ gây ảnh hưởng về kinh tế, việc Mỹ và phương Tây phát động một cuộc tấn công vào Iran còn có khả năng phá hoại hình ảnh của những cường quốc này trong mắt người dân thế giới. Người ta đã quá chán ngán với hình ảnh những siêu cường hàng đầu thế giới đi gây chiến khắp nơi, một cuộc chiến nữa có thể sẽ khiến cho uy tín của các nước này sụp đổ.

Ngoài những hậu quả chung đối với thế giới và nước Mỹ nói riêng, một cuộc tấn công vào Iran có gây ảnh hưởng đến cá nhân Tổng thống Barack Obama khi ông này đang chuẩn bị tham gia tái tranh cử nhiệm kỳ mới.

Ông Obama vừa phải kết thúc cuộc chiến ở Iran và đang nỗ lực giảm dần sự dính líu vào cuộc chiến ở Afghanistan để xoa dịu người dân Mỹ. Người dân ở cường quốc số một thế giới đang bất mãn vì những khoản chi tiêu khổng lồ cho chiến tranh của Mỹ trong khi nền kinh tế trong nước đang lao đao, loạng choạng. Một cuộc chiến tranh mới với Iran chắc chắn sẽ là dấu chấm hết cho sự nghiệp của ông Obama.

Quan trọng hơn, việc tấn công Iran không có nghĩa là các cường quốc có thể phá hủy hoàn toàn chương trình hạt nhân của nước này cũng như ngăn chặn được tham vọng hạt nhân của họ. Chính các quan chức Mỹ từng thừa nhận, việc đánh Iran có thể chỉ làm chậm quá trình nước này có được vũ khí nguyên tử nhưng nó sẽ khiến quyết tâm của nước CH Hồi giáo trong việc sản xuất vũ khí hủy diệt hàng loạt lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.